Mấy đứa tôi bốn phương trời
Năm mươi năm về họp mặt
Chân đã đi cuối đường đời
Bên nhau một thời trận mạc
Sống chết chung thời xiềng xích (*)
Nát thân giữ tấm lòng son
Hồn vẫn xanh màu ngọc bích
Đã như tưởng hết lại còn
Ôm nhau cười ra nước mắt
Thương bạn xác vùi đảo xa
Hỏi nhau ai còn ai mất
Bao điều ngỡ gió thoảng qua
Quế Võ đặc như giọt mật
Xầm xì trời rắc hạt mưa
Bạn cũ trông mòn con mắt
Cùng nhau đọc lại thơ xưa
Câu thơ xanh lên từ máu
Trong hồn của bạn của tôi
Câu chữ mở ra vạn vạn
Nhà văn nhà báo nhà thơ
Quế Võ Bắc Ninh Quế Võ
Ngày vui trọn nghĩa ân tình
Mưa tan trời xanh nắng tỏ
Đẹp ngày Quế Võ bình minh.
(*) Gặp bạn tù binh hoạt động văn học tại trại giam tù binh Cộng sản Việt Nam, Phú Quốc.