Tạp chí Văn nghệ Hải Dương
Trang văn nghệ trẻ: Truyện thiếu nhi "Ước mơ mùa xuân" của Đoàn Ngọc Minh
15/02/2023 02:30:30

Thằng Bang tựa thành cầu sông Phiêng, cặp mắt lanh lợi của nó thờ ơ ngắm con nước hối hả rủ nhau trôi đi rất xa, nghe nói dòng sông Phiêng này sẽ xuôi sang tận Trung Quốc. Mặt sông gờn gợn sóng dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường hắt xuống chỗ sáng, chỗ tối. Đã sang xuân nhưng vẫn rét lắm, thằng Bang so người lại trong chiếc áo phao cũ màu xanh nhạt, rộng thùng thình của đàn ông mà nó tình cờ nhặt được trong chiếc túi ni lon đen ai đó bỏ lại gần thùng rác ven đường cách đây chưa lâu. Gió bấc ào về từng chặp, cái lạnh luồn vào người nó, nhất là chiếc quần thun màu ghi mỏng tang, cũn cỡn từ hồi mẹ nó còn sống mua cho. “Mẹ ơi”, thằng Bang nấc lên tức tưởi. Mẹ bỏ nó đi vì căn bệnh ung thư quái ác gần ba năm rồi, còn pa nó đi làm thuê ở đâu đó rất xa mãi không thấy về.

Sông Phiêng vẫn rì rào xuôi đi “không biết dòng sông chảy một mình mãi thế này có buồn như mình không nhỉ?”. Thằng Bang nhìn mặt sông gợn những con sóng nhỏ thầm hỏi. “Có lẽ nó không biết buồn vui là gì, vì nó không có pa mẹ như mình”. Thằng Bang đưa cánh tay áo lên quệt nước mắt. Sau lưng nó, xe ô tô, xe máy, người đi bộ hối hả, còi xe inh ỏi, đèn pha chói lòa con mắt. Thằng Bang cứ tựa thành cầu như thế không biết đã bao lâu. Nó không muốn về phía xóm Đậu, nơi có ngôi nhà gỗ liêu xiêu lạnh lẽo của nó! Tiếng nhạc xập xình từ những ngôi nhà cao tầng vọng lại, tiếng bọn trẻ con gọi nhau í ới… những âm thanh náo động ấy càng làm cho thằng Bang thêm tủi thân; ước gì mẹ còn sống! Ước gì pa về và ra cây cầu sông Phiêng này đón nó đêm cuối năm này!

Càng về khuya càng lạnh. Thằng Bang vẫn tựa thành cầu lơ đãng đưa mắt nhìn vạn vật, ánh điện như sao sa trên đường phố, những lá cờ nhỏ đủ màu gắn trên thành cầu phần phật rướn mình ngả theo ngọn gió. Tết này nữa thằng Bang đủ tám mùa thay lá, nó mới học xong lớp một thì mẹ mất, pa phải vất vả ngược xuôi kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng vẫn không cứu được mẹ, rốt cuộc thằng Bang phải bỏ học. Pa theo mấy người đàn ông đi làm thuê “con ở nhà khi nào pa về sẽ cho con đi học lại”. Pa xoa đầu hứa với nó trước khi khoác túi nải quần áo ra đi. Đến nay đã gần hai cái tết mà pa vẫn chưa về!

Ngày nào thằng Bang cũng ra cây cầu sông Phiêng này đợi pa, ngoại trừ những lúc nó đi kiếm tiền bằng cách: lân la các quán xá nhặt vỏ chai la vi, vỏ hộp bia, nước ngọt… Có ông, bà chủ quán biết hoàn cảnh nó chép miệng: mày cứ nhặt đi mà bán khổ thân mày, và dúi vào tay nó một ổ bánh mì. Nhưng cũng có những bà chủ quán thì lại đuổi nó như đuổi tà “Đi ra chỗ khác mà nhặt…chưa sáng đã ám”. Khi ấy, thằng Bang chỉ còn biết cum cúp cầm chiếc bao dứa nhàu nhĩ thất thểu bỏ đi. Ngày qua ngày, quần áo cũ mẹ mua cho thằng Bang mặc đã ngắn đến mức nó không thể mặc được nữa. Vậy là nó theo thằng Phục câm, thằng Vạng hấp đến những bãi rác để kiếm cái mặc, đến các quán ăn để kiếm vỏ chai, vỏ hộp đem bán lâu dần thành quen. Thằng Bang bữa no bữa đói rồi cũng qua ngày. “Pa ơi, sao pa đi lâu thế không về với con?”. Thằng Bang nước mắt nhạt nhòe trong đêm tối.

Có lẽ sắp đến giao thừa! Người ta đốt những quả pháo sáng rực cả một khoảng trời. Xe cộ đi lại trên cầu đã vãn, thằng Bang không muốn về ngôi nhà hoang vắng chất chứa kỉ niệm đau buồn của nó, từ chiều đến giờ nó vẫn chưa có gì vào bụng nhưng nó không thấy đói! Lúc này, điều ước lớn nhất của thằng Bang là pa về. Có người bảo “Pa mày đi lấy vợ khác rồi”; “Không phải”. Nó hét lên chực khóc. “Nếu không sao lâu thế pa mày không về với mày”. “Là pa cháu bận kiếm tiền”. Thằng Bang òa khóc bênh pa nó. Thực ra trong bụng nó nơm nớp lo điều đó thành hiện thực. Dễ lắm chứ! Nhưng có lẽ nào pa bỏ lại nó bơ vơ như thế này sao? Thằng Bang cắn chặt hai hàm răng ghìm tiếng nấc. Nhớ cách đây mới chỉ vài năm, tết đến thằng Bang sung sướng ướm vào người bộ quần áo thơm mùi vải mới, đầu đội chiếc mũ lưỡi chai màu đỏ rất oách, rồi nó sà vào bên bếp mẹ đang quấy chè lam “Mẹ cho con một miếng”. Nó nuốt nước bọt nhìn tay mẹ cầm chiếc đảm to và dẹt quấy đều tay, chảo bánh chè lam màu nâu nhạt dẻo quánh nhìn rất ngon mắt. “Được rồi, mẹ sẽ đổ ra mẹt bây giờ”. Mẹ nhìn nó tủm tỉm cười, khuôn mặt phúc hậu của mẹ rực đỏ vì bếp lửa nóng. Còn pa nó thì bổ củi đun nồi bánh chưng đang sôi sùng sục, mồ hôi pa chảy thành dòng trên khuôn mặt nâu sạm. Thằng Bang lâng lâng vui sướng. Vậy mà, chỉ trong một thời gian ngắn mẹ thấy bỗng dưng mệt mỏi, nuốt thức ăn thì bị nghẹn, pa đưa mẹ đi bệnh viện tỉnh khám họ kết luận: Mẹ bị ung thư thực quản giai đoạn cuối! Pa suy sụp, chạy đôn đáo kiếm tiền đưa mẹ đi Hà Nội chữa trị, râu pa rậm rì che kín cả cằm pa cũng không buồn cạo, mẹ gầy rộc đi rất nhanh. Thằng Bang không hiểu ung thư là bệnh gì, nhưng nó cũng cảm thấy có một điều gì đó không hay sắp xảy ra với mẹ. Thằng Bang trầm lặng hẳn đi. Rất nhanh, ba tháng sau, mẹ im lặng ra đi, tay mẹ nắm chặt bàn tay dày ram ráp của pa, mẹ đăm đăm nhìn thằng Bang nước mắt chan chứa.

Pháo hoa đỏ rực bầu trời phố núi, tiếng nổ đì đùng đánh thức màn đêm huyền bí. Vậy là bước sang năm mới! Thằng Bang lặng người nhớ mẹ, nhớ pa, nhớ những cái tết gia đình nó quây quần bên mâm cơm có đĩa thịt gà vàng ruộm, đĩa thịt lợn rán, đĩa bánh chưng xanh… rồi pa, mẹ tặng nó phong bao lì xì màu đỏ: Năm mới con phải ngoan và học giỏi nhé! Pa, mẹ chúc phúc cho nó, còn bây giờ nó đang ở một thế giới khác: Một năm mới không có gì sáng sủa với nó! Bất chợt, cái lạnh buốt chui vào người nó, quấn lấy đôi chân khẳng khiu của nó, hai hàm răng nó va vào nhau lập cập. Thằng Bang dúm người lại.

- Bang ơi! Con phải không? Một tiếng gọi trầm ấm phía sau lưng.

Thằng Bang quay phắt lại: Pa!!!

Nó nhảy dựng lên ôm cổ pa tức tưởi khóc: Sao pa đi lâu thế? Hu…hu…

- Nín đi con, pa về với con rồi mà! Pa ngồi thụp xuống: Nào lên lưng pa cõng về nhà.

Mùng một Tết, ngôi nhà gỗ liêu xiêu của thằng Bang rộn rã tiếng cười, khói lam lan tỏa trên mái ngói âm dương nâu xỉn. Thằng Bang mặc chiếc áo phao xanh, chiếc quần bò mới, đôi giày vải mới đi khoe bọn trẻ trong xóm. “Năm nay pa lại cho mình đi học rồi!”, vừa nhồm nhoàm nhai bánh chocopie nó vừa vui vẻ khoe.

Nắng xuân trong vắt đậu trên lưng chừng núi Đán Zại xa xa, bầu trời ấm áp và đẹp đến lạ thường. 
 
 
 
Các tin mới hơn
Nghiên cứu, Lý luận, Phê bình và Văn nghệ dân gian: "Sự tích Thành hoàng làng Đồng Niên, phường Việt Hòa, phành Phố Hải Dương"(11/10/2024)
Nghiên cứu, Lý luận, Phê bình và Văn nghệ dân gian: "Âm nhạc thiếu nhi và sự đóng góp của các nhạc sĩ Hải Dương" (11/10/2024)
Nghiên cứu, Lý luận, Phê bình và Văn nghệ dân gian: "Lớp học trong ngôi chùa cổ - một truyện ngắn đậm chất thơ của Nguyễn Hải Yến"(08/10/2024)
Mùa thu và phone(08/10/2024)
Tự khúc(07/10/2024)
Các tin cũ hơn
Én ơi!(14/02/2023)
Chuyện làng văn nghệ: "Nguyễn Bính với nhuận bút một bài thơ Tết" của tác giả Nguyễn Hữu Phách(14/02/2023)
Nụ cười(13/02/2023)
Tiểu phẩm vui: "Ước mơ của lão Mão" của tác giả Dzuy Tiến(13/02/2023)
Dương cầm trong mưa (13/02/2023)
na
na
na
na
na
na
na
na
na
na