
NGUYỄN THỊ HOÀI THANH
Mưa xuân
Như không phải tự trời rơi xuống
Mưa như từ cây lá mưa ra
Như người con bao năm xa nhà
Trở về một sớm
Mưa ra vườn thăm gốc mít hàng cau
Lũ gà bé thản nhiên
Bới mồi chân đống rạ
Như không hay mưa thầm hát ở trên đầu
Tiếng hát vang lên từ nơi thẳm sâu
Gọi những mầm cây thức dậy
Nao nao trong gió
Ngàn tia mắt xanh lấp ló kiếm tìm chi
Như không phải tự trời rơi xuống
Mưa
như từ cây lá
mưa đi...
VŨ MINH TUẤN
Mùa xuân mới
Những ngày đông lạnh lẽo qua rồi
Đã thấy rơi rơi một trời mưa ấm
Cành đang nảy những chồi non lấm tấm
Những nụ đào e ấp một mùa hoa
Gương mặt người như cũng trẻ thêm ra
Lòng phơi phới giao hoà cùng trời đất
Bóc tờ lịch treo tường ngày thứ nhất
Ngón tay ta như chạm phải mùa xuân
Thổi quanh ta làn gió sớm thanh tân
Đang hớn hở vui đùa cùng chồi biếc
Giây phút ấy mọi buồn đau quên hết
Để tâm hồn thanh khiết đón xuân sang
Đêm pháo hoa rực rỡ cả không gian
Niềm vui vỡ sau bao nhiêu dồn nén
Phút thiêng liêng giao thừa đã đến
Giữa đôi bờ mới cũ của thời gian
Một chút trầm tư một chút hân hoan
Thế là đã Giêng rồi xuân mới quá!
Nắng lung linh xanh non màu lá mạ
Muôn ngàn hoa đua nở sáng xuân nay
Máu ở trong tim và nhựa ở trong cây
Những nguồn mạch đang dâng đầy sức sống!
NGUYỄN HỮU PHÁCH
Giếng làng
Giếng làng như một mảnh ao con
Vẫn rợp lá sen xanh, bao nụ hoa xòe đỏ
Những bậc đá in chân bao gái nhỏ
Gánh nước về, gánh cả hương hoa thơm
Dẫu bây giờ nước máy khắp toàn thôn
Giếng nước vẫn trong xanh ngàn xưa cũ
Từng vòi nước rải trong làng trong phố
Đậm hương vị giếng làng thơm ngát tự ngày xưa.