VŨ MINH THOA
Gửi bóng một dòng sông
Đêm Hà Nội những ngày áp Tết
Mấy lần gà gáy sang canh
Lay giấc khuya bần thần nỗi nhớ
Về một dòng sông bến nước con đò
Con đò ấy chở mùa xuân ra trận
“Cắm con sào đứng đợi” những mùa xuân
Nơi mùa xuân cơm vắt ngủ hầm
Anh nhớ dòng sông phù sa thắm đỏ
Ơi dòng sông quê ta mùa lũ
Em nhớ về rừng... cháy lửa trong tim!
Thăm thẳm hai đầu chung một niềm tin
Chung nỗi ước ao, xanh niềm hy vọng
Đất nước bình yên trời trong trở lại
Em hóa phù sa xanh bờ bãi quê mình (!)
Nghe tiếng gà dồn dập gáy sang canh
Nghe lòng mình – dòng sông dậy sóng
Hà Nội vào xuân trời cao lồng lộng
Cầu Long Biên anh gửi bóng xuống sông Hồng
Ở quê nhà sông có thấy anh không... ?
PHAN HOÀNG
Dọc đường gió bụi Tự Lực văn đoàn vườn vẫn xanh
Con đường sáng ao cá thần lọc bùn lầy nước đọng
không gian nên thơ mặc đời mưa gió lạnh đầu mùa
Yêu hồn bướm mơ tiên đôi bạn văn như hai đứa trẻ
nho phong nhà xưa hoang liêu chưa đoạn tuyệt chữ tình
bướm trắng khói hương thấp thoáng bóng tráng sĩ tài danh.
HOÀNG ANH TUẤN
Sân nhà
Sân nhà mặc áo gạch son
Tuổi thơ tôi đã in mòn dấu chân
Sẻ ri đang tập đánh vần
Gọi hoa cau nở thơm ngần sớm mai
Mẹ ngồi vấn tóc cửa ngoài
Thương màu nắng mới dần phai mái gầy
Sợi sương rụng xuống sân mây
Nỗi buồn mắt mẹ biết đầy hay vơi
Gặt sao giữa cánh đồng trời
Mẹ đem tãi hết ra phơi trước nhà
Sân ơi như dải ngân hà
Đàn gà lông mượt chớ mà ăn sao
Mẹ ru trăm điệu ca dao
Cho con cò trắng bay vào cơn mưa
Sân trưa ngả bóng lá thưa
Trong mơ mẹ cấy mà chưa thấy về
Tôi đi tìm những đam mê
Mẹ còn đứng đợi triền đê đầu làng
Nhịp chèo rẽ gió sang ngang
Tôi trôi với mảnh trăng vàng trên sân...