NGUYỄN THỊ BÍCH
Ngôi nhà của mẹ
(Trích trường ca “Khúc hát sông quê”)
Dòng sông qua trước nhà
Có bờ tre xanh suốt ngày gió hát
Ngày anh đi nhà tranh vách đất
Có giàn trầu không bám tường leo lên
Mẹ giờ tóc trắng và lưng còng thêm
Biết các con không về nhưng ngày nào cũng đợi
Ngủ mà luôn nghĩ con về gọi
Ôm bằng Tổ quốc ghi công trò chuyện với con mình
Mẹ vẫn nói về anh
Nó là đứa cứng đầu nhưng nhiều mơ ước
Sinh ra từ vùng sông nước
Nên khao khát làm những cây cầu
Anh em nó vẫn bảo nhau
Nước thống nhất rồi đào sông lấn biển
Làm những công trình thủy điện
Làm nhà cho mẹ thật to…
***
Ngôi nhà của mẹ bây giờ
Gắn tấm biển vàng “Tình nghĩa”
Mẹ Việt Nam Anh hùng
Nhà khang trang bề thế
Sớm tối quây quần
Có bao người gọi mẹ
Mẹ ơi!
Ba mươi năm dòng sông mải miết trôi
Và em qua thời tuổi trẻ
Anh không về
Em là con gái mẹ
Dòng sông đi trước nhà
Con sóng hát ru em!
THI NGUYÊN
Gương mặt em
Cần khoảnh khắc vụng dại văng ra khỏi chiều quay thời gian
Trong không gian không cần thông ngôn, dịch thuật
Một mẫu âm tượng trưng lăn về phía em
Một mẫu âm chứa đựng nhiều âm khác
Biểu đạt ngôn ngữ riêng chỉ để nói với làn da.
Trong ta các đường gân thớ thịt căng ra
Lắng nghe tiếng vang ngôn từ trong đêm chữ
Khi suối tóc em nhòa nhạt một làn hương.
Nơi góc khuất, xác xuất các khoảnh khắc vụng dại
Một nụ hôn sắp nở thành hoa
Các giác quan nhọn về phía tư duy thuần khiết
Xuyên thủng bức tường chắn ta và điều gì quan trọng lắm
Ta chưa kịp hiểu...
Em đang đứng ở đầu nguồn cái tôi tồn tại
Nơi hình thành mọi dòng chảy khát khao
Gương mặt em hiện lên như nạp điện
Sáng trong đêm chữ thành trăng.
TRẦN THÙY LINH
Mưa thu
Day dứt, bồn chồn, khắc khoải
Kéo dài theo bước thu mưa
Mùa về trong ngâu nức nở
Con ngồi xâu chuỗi giọt xưa...
Giọt nào đẫm màu trầm cảm?
Giọt nào ai đã từng đưa?
Bên bờ Nại Hà tỉnh giấc:
Mẹ ơi, con đã dư thừa?...
Day dứt, bồn chồn, khắc khoải
Kéo dài theo bước con đi
Một thời khóc đời nghiệt ngã
Tim non buốt giá gió lùa....
Mưa rơi... mưa rơi... mẹ ạ!
Con giờ buông bỏ, thảnh thơi
Được - mất đâu còn ý nghĩa
Khi con sáng những nụ cười…
Mưa thu
Day dứt, bồn chồn, khắc khoải
Kéo dài theo bước thu mưa
Mùa về trong ngâu nức nở
Con ngồi xâu chuỗi giọt xưa...
Giọt nào đẫm màu trầm cảm?
Giọt nào ai đã từng đưa?
Bên bờ Nại Hà tỉnh giấc:
Mẹ ơi, con đã dư thừa?...
Day dứt, bồn chồn, khắc khoải
Kéo dài theo bước con đi
Một thời khóc đời nghiệt ngã
Tim non buốt giá gió lùa....
Mưa rơi... mưa rơi... mẹ ạ!
Con giờ buông bỏ, thảnh thơi
Được - mất đâu còn ý nghĩa
Khi con sáng những nụ cười…
VIỆT HÒA
Theo anh
Trong mắt anh vì sao nào đi lạc
Từ vùng trời em không biết tên
Xứ sở mùa mưa có lạnh và buồn
Có kịp ngắm hoàng hôn đến muộn
Vùng đất hoang vu bấy lâu im lặng
Em âm thầm nhốt lại những tiếng chim
Nỗi nhớ dịu dàng giấu mặt vào đêm
Anh cứ buông tiếng thở dài dẫu khẽ
Ta chưa đi cùng nhau qua rất nhiều dâu bể
Em vẫn thương bão tố tự ngày xa
Nếu không thể nào che gió bứt cánh hoa
Em muốn nhặt cùng anh xếp lại
Mong mặt trời theo chân anh mãi
Phía không em vẫn có những bình minh.