TIÊU HÀ MINH
Hôm nay nữa trời trở mùa se lạnh
Trăng đầu tuần lấp ló mây che
Đêm qua đi sương đọng dưới hàng me
Gió cứ thổi liêu xiêu mái rạ
Ở nơi kia bốn mùa hoa lá
Nắng vàng tươi tan giữa trưa vàng
Không có mưa ngâu không rét nàng Bân
Nên dáng đỏ xuống tận cùng chân núi.
Ở nơi này mỗi ngày mỗi đợi
Cơn mưa chiều gợi nhớ gợi thương
Mùa thu sang cau rụng trắng thềm
Lá rơi nhiều bay ngang cầu Ô Thước
Thương Nam nhớ Bắc hai đầu đất nước
Da diết sao tin quạ xa vời
Không có hẹn làm sao lỗi hẹn
Để hai người thổn thức trăng trôi
Thôi cứ thế đông đi hè đến
Để câu thề đêm Bắc ngày Nam
Ai về trời ấy nhớ ghé thăm
Nói giùm nơi này có người vẫn đợi.
NGUYỄN NGỌC SAN
Khoảng trời không em
Biển đây sao cứ còn mơ
Một làn môi ấm một bờ vai êm
Người ơi biển thức đêm đêm
Cho tan sóng xoã cho mềm giời xanh
Hẹn hò là cái mong manh
Biển không có cát biển thành mồ côi
Muối tan vào biển lâu rồi
Còn anh tan giữa khoảng trời... không em.
NGUYỄN LONG NHIÊM
Vô đề
Mỏng manh một sợi heo may
Mà đem buộc cả trời mây đổi mùa
Mình em mặc áo hoa mua
Để ghen – tím cả một mùa hoa xoan
Đêm dài cái cuốc kêu than
Giật mình, ngỡ cả thế gian cơ cầu
Cõi đời - Thị Kính có đâu
Đời vui chỉ có Thị Mầu đáng yêu.
HỒ TRỌNG XÁN
Quê hương
Quê hương là tiếng ru nôi
Là dòng sông mát đắp bồi phù sa
Quê hương là điệu dân ca
Là câu tục ngữ đưa ta vào đời
Dù đi khắp bốn phương trời
Quê hương mãi mãi là nơi ta về.