THANH DẠ
Rưng rưng
Nghe em hát khúc dân ca
Anh khắc khoải nỗi nhớ nhà, nhớ quê
Nhớ con sông, nhớ bờ đê
Nhớ người cắt cỏ, tóc thề, áo nâu.
Bây giờ em ở nơi đâu
Để anh tìm mãi trong câu “người về…”
NGUYỄN
VIỆT THANH
Vàng hoa
Ấy là màu của áo em
Và hình dáng ấy hát lên không lời
Sớm nay bất chợt khoảng trời
Vàng hoa như thể em tôi thật gần.
LÊ
KIỀU HƯNG
Hai nửa...
Nửa ngày nắng. Nửa ngày mưa
Nửa thao thiết, nửa lại chưa thật lòng
Nửa hững hờ. Nửa chờ mong
Nửa không muốn nhớ, nửa trông đợi hoài
Nửa là mình. Nửa là ai
Nửa thực tại, nửa tương lai xa mờ
Nửa khôn và nửa dại khờ
Nửa tin yêu, nửa nghi ngờ rối ren
Nửa xa lạ. Nửa thân quen
Nửa như tỉnh, nửa lên men say nồng
Nửa ấm hạ. Nửa lạnh đông
Nửa đắng chát, nửa bềnh bồng dịu êm
Nửa tôi ăm ắp nỗi niềm
Như vầng trăng khuyết bên thềm khẽ đau
Nửa em vụn vỡ cơn ngâu
Ngày tươi mắt lá, đêm sâu nghẹn lời
Nửa em cùng với nửa tôi
Có xanh vạt cỏ một đời đan nhau....
THY NGUYÊN
Giặt lại bình minh
Hơn cả bài thơ là câu thơ dang dở
Em giặt những bình minh và treo lên bậu cửa
Cánh cửa của những ngày chưa xa
Cánh cửa của những người đang cũ.
Anh bảo rằng hoa thì phải nở
Gió phải xuân
Nắng phải hanh
Còn em cần rạng rỡ.
Chiếc áo rộng một gang tay
Giày thừa ra một số
Những vòng tay em soi lên đáy cốc
Hơn một lần son uống giọt cuối cùng
Em phải lấy chồng.
Bình mình mang em đi giặt
Hoàng hôn phơi lặng thầm nghiêng ngả
Không tiếc một đời
Chỉ nhỡ tay mà thanh xuân tuột mất...