HÀ CỪ
Không đề
Lặng nghe
trời đất chuyển mùa
Gió chừng chuyển vụ
lá vừa chuyển cây
Dòng sông
chuyển những vơi đầy
Thời gian
chuyển tháng, chuyển ngày xa xôi
Vầng mây
vần vụ phía trời
Cỏ hoa chuyển sắc
ai người dửng dưng?
Bao nhiêu
dịch chuyển chẳng dừng
Trong veo giọt mắt
chưa từng đổi thay
Còn nguyên
chiếc bóng tròn đầy
Long lanh vạt nắng
một ngày...
giã thu!
NGUYỄN LAM ĐIỀN
Nắng
Mưa dầm rồi gió bấc
Người chùng và lòng mềm
Bất chợt ngày mỏi nhọc
Bỗng âm thầm nắng lên.
Nắng soi qua hàng hiên
Kiến sắp hàng về tổ
Hạt cơm, mẩu bánh thừa
Cũng nặng nên phải cố.
Nắng ùa vào cửa sổ
Sợi tóc nào còn vương
Ánh đen chen ánh bạc
Vẫn mơ hồ thơm hương.
Nắng chiếu trên bức tường
Bóng đen trên nền trắng
Hoa và lá rung rinh
Giữa bao nhiêu yên ắng.
Nắng trải trên đường vắng
Vệt bánh xe khô dần
Có chiếc lá khẽ động
Hình như là tiếng chân...
Nắng rót tràn khoảng sân
Tiếng gà con chiêm chiếp
Ton ton như hòn bông
Chân ai không bước tiếp.
Nắng rọi vào cửa bếp
Cọng rơm vương lối đi
Ba chân kiềng giữ lửa
Cơm sôi chả nói gì.
Nắng như tuổi đương thì
Tươi trong và êm ái
Chỉ người dần xa đi
Kỉ niệm thời ngây dại.
Chẳng ước gì còn mãi
Những vang ròn ấu thơ
Chỉ mong luôn trở lại
Phút bừng lên bất ngờ.
HÀ PHI PHƯỢNG
Cánh đồng
và bầy chim
Khi cơn bấc tràn về châu thổ
Hồng Hà mỏng manh chẳng đủ ấm cánh đồng
có bầy chim di cư tránh rét
vẽ lên vòm trời mây xám những đường cong.
Đến từ nơi nào hỡi chim
có phải mi từ xứ tuyết
bay qua đại dương qua những rừng già
trên đôi cánh nhỏ xinh còn vương hạt phấn hoa
mùi nồng đầm lầy
vị mặn của muối
hãy dừng chân nơi trạm nghỉ bình yên
từ lâu rồi cánh đồng thức chờ em
Và Hồng Hà âm vang tấu khúc bình minh
dấu chân sưởi ấm mặt đất
mầm hạt sinh sôi mùa tiếp mùa hôi hổi
xôn xao bồi tụ bãi bờ…
Ngày đông dài rồi qua
những bầy chim ngược về cố hương
neo lại chiếc nôi mùa xuân trong vòng ôm cánh đồng
bát ngát.
TIÊU HÀ MINH
Ngày ấy heo may
Mẹ nhìn đồng
Nhìn con, mẹ nói:
Chả mấy lại heo may
Áo mẹ thấm mồ hôi
Đồng mấp mô rãnh cày gối rạ
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Mẹ gói cả vào vai áo
Áo mẹ sờn nón rách buộc quai
Tóc mẹ còn thơm
Đôi mắt long lanh như mùa lá mới
Con ngồi đếm tuổi
Lúc ấy mẹ cười thành nắng cho con
Năm qua xuân thì
Mẹ lại gói bốn mùa vào tóc
Thành sợi khói…
Theo ngọn gió heo may...
Heo may mùa năm ấy
Ruộng vườn đẫm sương
Nắng hanh đầy đồng, cọng rơm khô
cỏ cháy
Gà vườn ngơ ngác đàn con...
Mùa cứ trôi năm tháng cũ mòn
Lại một ngày cuối năm, heo may nức nở
Mẹ về đâu đó đứng trông con
Nón lá còn kia và vai áo cũ sờn
Khói bếp bay theo con chuồn chớp nắng
Một vùng trời, một khoảng sân im lặng
Nhìn đồng, nhìn đất, mẹ ơi...
Con hiểu ra rồi khoảng trống xa xôi
Mẹ vẫn đó và nếp nhà vẫn đó
Chiều nay một chiều trở gió
Mẹ lại về “Chả mấy lại heo may”.