Tạp chí Văn nghệ Hải Dương
Tản văn "Tổ quốc mang dáng dấp những con tàu" của Nguyễn Hải Yến
01/02/2022 12:00:00

Mẹ đang đứng trước biển mùa xuân. Nắng vừa lên. Nắng ấm mềm và hồng rực như màu những bông hoa đào cuối mùa trước ngõ nhà mình – cây đào bố trồng trong kì nghỉ phép. Khi ấy con tròn hai tuổi. Mười mấy năm trôi qua, gốc đào thành cổ thụ. Còn con, chàng trai bé nhỏ ngày nào của mẹ đã trở thành một người lính hải quân, khoác trên mình màu áo trắng có những viền xanh như sóng. Buổi tiễn con đi, mẹ nhớ mắt con cười, nhớ lời con kể về chuyến tàu sẽ đưa các con ra đảo. Nơi ấy có bố, có các chú, các anh. Con bảo mẹ có biết con nhớ nhất điều gì trong những bài giảng của mẹ không? Đó là lời mẹ nói biển Đông mênh mông, mỗi con sóng, mỗi cánh hải âu đều mang dáng hình Tổ quốc. Và dưới thăm thẳm kia, thềm lục địa vẫn chuyển mình vươn tay ôm trọn Hoàng Sa, Trường Sa.

 
 
 Tạm biệt An Bang - Ảnh: Thương Huyền

 

Chỉ vài lời thế thôi là đủ biết chàng trai của mẹ lớn lắm rồi. Khi con quyết định xếp những cuốn sách ôn thi đại học xuống đáy ba lô, mang chúng theo lên đường nhập ngũ, mẹ có chút ngạc nhiên. Nhưng mẹ cũng biết dòng máu chảy trong người con là dòng máu của người lính đảo mấy chục năm trời gắn bó với Trường Sa. Còn trái tim con đập cùng nhịp với tình yêu của mẹ, mấy chục năm nay cũng theo sóng, theo cánh hải âu ra với biển khơi. Nơi ấy có đảo, có bố con, có anh em đồng đội ngày đêm chắc tay súng giữ bình yên cho biển trời. Mẹ có hỏi con về ước mơ làm bác sĩ và lại nhớ con cười: “Con của lính đảo trước hết phải trở về với đảo. Khi nắng gió Trường Sa tôi luyện con vững vàng như cây phong ba trước gió, con sẽ trở về đất liền viết tiếp những ước mơ”.

Mẹ đang đứng trước biển mùa xuân. Nắng hồng. Những con sóng dưới chân cũng hồng lên rực rỡ. Những con sóng vừa đưa con ra đảo lại quay trở về bờ, rì rầm kể cho mẹ nghe câu chuyện hai bố con người lính biển gặp nhau trên boong tàu, giữa nắng vàng, cát trắng và thăm thẳm xanh không đáy sóng Trường Sa. Họ kể với nhau về mẹ - về người phụ nữ bé nhỏ xinh đẹp nhất nhà với nụ cười rạng rỡ, đứng bên bến cảng vẫy mãi theo cho đến khi con tàu khuất cuối chân sóng. Họ bảo nhau cô nàng ấy không biết buồn, còn dặn đi không được nhớ nhà, dặn phải tranh thủ học, sau này vẫn phải làm bác sĩ quân y, lại ra đảo để sóng gió nuôi phóng khoáng tâm hồn, dặn bố rảnh là phải viết thư về cho mẹ…

Mẹ trở về với biển mùa xuân. Bến cảng này là nơi bố và con cùng lên tàu ra đảo. Bậc đá nào, viên sỏi nhỏ nào từng in dấu chân hai cha con? Mẹ muốn tìm lại nó để thấy lòng mình thêm ấm. Sóng xô bờ rồi sóng lại ra khơi mở ra cả một chân trời với ngàn con sóng màu bình minh rực rỡ. Những con tàu cá trở về, khắc những viền đậm nét trên nền biển mùa xuân. Bình yên quá chàng trai hải quân của mẹ. Ở nơi xa ấy chắc hai cha con cũng thấy Tổ quốc mang dáng dấp những con tàu? 
Các tin mới hơn
Tản văn "Về với mẹ" của tác giả Nguyễn Thế Trường(10/02/2025)
Ngày cuối năm(07/02/2025)
Truyện ngắn "Nụ hôn đầu" của tác giả Nguyễn Sỹ Đoàn(07/02/2025)
Ký "Người cựu binh say đắm với những trang sách văn hóa dân tộc" của tác giả Vũ Tuyết Mây(07/02/2025)
Tiếng nạng gỗ(06/02/2025)
Các tin cũ hơn
Câu đối của Nguyễn Thế Trường(28/01/2022)
Vũ Dong - Người nghệ sĩ tâm tài(28/01/2022)
Chùm thơ của các tác giả Thanh Dạ, Nguyễn Phú Ninh, Nguyễn Việt Thanh, Nguyễn Huy(28/01/2022)
Tùy bút "Sức sống mùa Xuân" của Vũ Hoàng Luyến(27/01/2022)
Giải thưởng VHNT Côn Sơn – Hải Dương lần thứ VIII “hay nhưng phải gắn bó với đời sống nhân dân lao động, với đất và người Hải Dương”(27/01/2022)
na
na
na
na
na
na
na
na
na
na