
VŨ MINH THOA
Về bến đợi...
Tôi lại về với bến sông xưa
Nơi “con đò cắm con sào đứng đợi”
Qua bao mùa nước nổi
Qua bao mùa trăng trong
Một thời gùi gió mưa Trường Sơn
Ầm ào thác đổ
Bao vạt rừng loang lổ dấu đạn bom
Hóa thân vào những con đường đất đỏ như son
tiếng cười ròn tan khói máy
Ánh trăng trong dệt niềm mơ ước mới
Chảy tràn suốt dải Trường Sơn...
Tôi lại về với bến sông quê hương
Hành trang gói mây trời gió núi
Mây đội lên đầu gió cài mắt suối
Cây đa bên đường xòe ô che tôi
Những nụ cười hiền vui sân thóc
Tươi như màu phù sa
Cây gạo đầu làng ríu rít đơm hoa
Thắp lửa dìu tôi về miền ký ức...
Không thấy “con đò cắm con sào” thuở trước
Chỉ thấy lòng sóng nước bâng khuâng...!
HÀ TRỌNG ĐẠM
Chiều ven biển
Cuộc sống an bình tôi trở thành cựu chiến binh
Thương lính đảo dù chưa một lần tôi ra đảo
Đồng ngũ, đồng hương, những chuyến tầu không số
Đã ẩn vào ngôi mộ nước, nghĩa trang mây
Cảm ơn đời tôi còn có ngày hôm nay
Thương đồng đội nối tiếp nhau ra đi từ dạo ấy
Những người lính trẻ trai tuổi chưa tròn 17
Trong trang sử vàng con tầu không số lính không tên
Chiến tranh lùi xa cuộc sống đã bình yên
Chiều thanh thản trước trùng khơi thăm thẳm
Sóng tung bọt trắng trào hôn mãi triền cát trắng
Biển ầm ào gửi bến bờ tiếng vọng ngàn xa
Biển xanh trong trời xanh trong gút mắt bao la
Phía xa ấy có những người lính đêm ngày canh đảo
Dẫu biến động dẫu bất thường giông bão
Không ngại hy sinh... Cảm ơn người lính trẻ đảo xa xôi.
NGUYỄN NGỌC SAN
Em tôi
Em tôi chết trận tháng Hai
Bốn mươi năm lẻ có dài không em
Mẹ không còn để khóc đêm
Người yêu đã bỏ đi tìm người yêu
Tết nào cũng dựng cây nêu
Trông về biên giới những chiều gió lay
Đạn bom đã tạnh chưa đây
Máu xương thấm đất nuôi cây thành rừng.
NGUYỄN XUÂN BỐI
Chúng tôi
Chúng tôi sinh ra đúng thời giặc giã
Chưa kịp giảng đường súng thép đã trên vai
Hò hẹn gặp nhau những chiến dịch dài
Để lại sau lưng mẹ già em dại.
Không ai có gia tài để lại
Chỉ có tình yêu Tổ quốc lên đường
Chưa kịp trồng hoa đã tới chiến trường
Đào công sự thạo hơn đào móng.
Người lính chúng tôi bước vào trận đánh
Như bước vào ngày hội quê hương
Mải miết hành quân trên các nẻo đường
Vẫn nghe tiếng trống chèo giục giã.
Vẫn nhớ buổi văn công về xã
Diễn ở đình làng trăng sáng đầy sân
Đêm ấy đường làng ngõ xóm chen chân
Í ới gọi nhau xem chèo: Tấm - Cám.
Lo đuổi giặc mòn chân năm tháng
Chẳng có thời gian tính toán đến mình
Nếu không may có phải hy sinh
Thì điều đó như lông hồng nhẹ bẫng.
Được sống giữa lòng dân chăm bẵm
Càng thêm yêu thêm quý nước non này
Những cánh đồng thẳng cánh cò bay
Biển bạc rừng vàng chúng tôi phải giữ.
Bài thơ viết về thời đánh Mỹ
Từng chữ từng câu vẫn nóng bây giờ
Thế hệ chúng tôi - những người lính Bác Hồ.