TRẦN THÙY LINH
Về nhà với mẹ anh ơi
Nhà mình vẫn phố nhỏ xưa
Vẫn con ngõ với rặng dừa nghiêng nghiêng
Mái nâu ngói cũ màu thiền
Bậc hiên vẹt bởi mẹ hiền ngồi trông.
Vẫn nhà mình anh nhớ không
Dù bao năm tháng rêu phong cũ nhàu
Anh đừng lạc bước về đâu
Cây cau vại nước khóm dâu vườn cà
Đâu rồi cây khế, cây na
Vẫn nguyên như buổi anh ra chiến trường
Mẹ già tóc ngập gió sương
Đêm đêm nghe dế khóc thương nghẹn ngào
Đêm đêm nghe lá xạc xào
Lần ra mở cửa con vào nhà đi
Ngoài kia mưa gió vân vi
Vào đi kẻo lạnh mẹ đi giã gừng.
Anh ơi! Anh ở góc rừng
Hay khe suối lạnh, hay lưng chừng đồi
Về nhà với mẹ anh ơi!
Mấy mươi năm mẹ không thôi ngóng chờ…
NGUYỄN HUY
Đợi em về
Anh vẫn đợi em về
Bóng đổ lạnh triền đê
Sông Đáy chìm trong lạnh
Gió Bắc Hà tái tê
Người đi về cuối phố
Tiếng còi tàu khuất xa
Em ơi! Anh vẫn đợi
Một ráng mây yên bình
Phía chân trời xa thẳm
Xôn xao cánh mai vàng
Một mùa xuân đang đến
Gọi anh về phương Nam
…
Em ơi! Anh vẫn đợi
Ngọn gió về trong đêm.
TẠ KIM KHÁNH
Đoản khúc
Ta như cái bóng mờ
Trong mắt người xa cách?
Tình còn là trong mơ
Sao tìm Đông ấm lạnh?
Câu thơ còn giăng mắc
Sen ngó còn vấn vương
Ngày còn dài dằng dặc
Đi qua trời nhớ thương.
KHÁNH LY
Nơi đảo xa
Thư viết gửi em đầu ngọn sóng
Đêm hạ trăng treo ánh lụa mềm
Tàu anh vun vút bao hải lý
Nhớ đất quê mình, nhớ về em
Đảo xa vằng vặc ánh sao đêm
Anh nhớ em hong mái tóc mềm
Chắc giờ mẹ vẫn còn thao thức
Con đã chìm trong giấc ngủ hiền
Lung linh trăng rọi biển thần tiên
Thoảng tiếng du ca thấp thoáng thuyền
Anh ngỡ có em gần lắm nhé
Đảo xa bỗng thấy ấm trong tim
Đồng đội của anh mai về phép
Anh gửi em con ốc làm quà
Những đêm em nhớ anh nhiều lắm
Sẽ nghe ốc vọng sóng phương xa
Thôi nhé anh vào phiên gác đêm
Trăng đã lên cao cỏ ướt mềm
Nhớ nhau anh chắc thêm tay súng
Lời thề người lính mãi không quên.
NGUYỄN PHÚ NINH
Lời người lính biển
Muốn đưa em ra thăm biển
Anh sợ em làm sóng say
Muốn đưa em về với đảo
Sợ hải âu lạc đường bay
Tình ta dẹp tan bão tố
Xanh trời
Xanh biển
Xanh cây