Ngủ đi, những nỗi niềm xanh
bao nhiêu hy vọng mong manh đợi chờ
người còn hẹn tự ngày xưa
trái tim thơ dại đến giờ vẫn yêu
Ngủ đi, trời đã nghiêng chiều
người đi khuất núi khuất đèo vẫn đi
kẻ về nương bóng từ bi
kệ kinh ru dỗ một thì xuân tươi
Ngủ đi, mỏng mảnh kiếp người
ngày đi phơi phới hai mươi tuổi đầy
ngày về chống chếnh bàn tay
người thương ngã dưới luống cày quê hương
Ngủ đi, bom đạn chiến trường
đã không nát được mảnh gương giữa rằm
mà hồn đá vẫn lặng câm
bơ vơ một khúc ru thầm sau mưa…
Ngủ đi, mùa đã qua mùa
nhớ thương đã lỡ nhịp chờ sang sông
gửi hồn vào cõi mênh mông
tơ vương mấy kiếp bão bùng tìm nhau.