Ai ngờ ông Ké bản mình
Lại là Bác giữa Ba Đình mùa thu
Có gì đâu chỉ sắn ngô
Ngày sương trắng núi, đêm mưa bạc rừng
Ván cong, cái chỗ ngả lưng
Thẫm mồ hôi Bác đã từng nằm đây
Cái bàn con, cửa sổ này
Người hay ngồi viết những ngày gió mưa
Nhà thì giột, vách thì thưa
Những đêm trời tối con chưa biết gì
Đã làm áo đứt hết khuy
Còn đòi Bác cõng cả khi ra vườn
Biết đâu nặng trĩu đau buồn
Bác đang tìm cách đưa đường mình đi
Núi cao cây lá rậm rì
Cất lên tiếng nói từ khi có Người
Như cây dưới nắng mặt trời
Tươi xanh có biết một thời dầm mưa
Nhớ Người, nhắc lại chuyện xưa
Là con muốn nhắc bây giờ đừng quên…
Ở cùng với Bác bao đêm
Giờ con mới biết nắng lên từ Người…!