Khuổi Phụ xa tít trời mây
ở đây
người Mông hát mỗi ngày
bên nương rẫy
Hương quế thơm cả không gian
cánh rừng xanh thời gian
con suối chảy thành nỗi nhớ
Ngày nắng đổ
miếng quế tróc ra ngỡ ngàng
những bàn tay hàng ngày nâng bóng núi
giờ nâng quế nhẹ bâng
Người Mông
ở Khuổi Phụ bao lâu chẳng rõ
giấc mơ dài qua nhiều đời
con đường đã ngắn hơn bước chân
Người Mông
tấm lòng thơm hơn hương quế
cây quế cho họ cuộc đời
giàu lên từ vị cay!