hoa súng trên tầng đương sấp nụ
nắng chưa chịu nhạt buổi thu tàn
một hơi thở nhẹ vương đầu gió
em ở tận miền như rất xa
rộ phố một ngày xuân ập tới
những vùng lưỡng lự kẽ tay rơi
chiều như cát vụn màu nông nổi
đâu rồi một khắc dốc lưng tròn
ngã tư sấp sểnh vòng chân rối
mắt tươi rộn rã góc vỉa hè
ly cà phê đắng như người nhạt
bỗng tiếc dáng ngồi chợt nhiên nghiêng
dẫu xa nhưng lại chẳng thể xa
miền em ẩn ức cứ như là
tuổi về hai mặt đen và trắng
người đi chết lặng một vùng hoa...