Đêm chật rồi thôi không ngủ nữa
Cả tiếng rên cũng bị rớt ra ngoài
Chiếc mộng nào cần lao sấp ngửa?
Linh hồn nào đau đáu đợi ban mai?
Đêm chật rồi, có đám mây bó gối
Chiếc lá xanh tự hô hấp mệt nhoài
Những người lạ mơ hồ trăm năm tuổi
Những người quen mê mải cõi liêu trai...
Đêm chật quá chẳng có ai khép cửa
Giấc hồi xuân bật khuy ngực thở đều
Tế bào tóc, thấm dày sương gió
Ở cuối trời nênh nổi những váng rêu.
Đêm chật quá, bao linh hồn phiêu bạt
Một giấc mơ cũng chẳng dám chui vào
Giữ tấm vé, chờ lần về với mẹ
Mẹ nơi nào giữa muôn vạn vì sao?...