- Mình vừa viết xong một bài ca trù… Mà nó cũng có nguồn gốc của nó…
Rồi ông kể:
- Nguyên là thế này. Ở làng mình có một cô gái trạc tuổi mình. Xinh xắn, con nhà nết na. Mình với cô ấy như cũng có cảm tình với nhau. Cả làng mình đều tin rằng hai đứa sẽ nên vợ nên chồng… Ấy thế mà chỉ ít lâu sau, cô ta làm dâu một ông quan to. Chồng cô ta cũng hay “tuôn” ra những vần thơ. Cô cũng hãnh diện, thỉnh thoảng đem thơ chồng về đọc cho mọi người nghe. Kể đến đây, ông cười ngất:
Một lần, Nguyễn Công Hoan giả vờ bịt mũi và đọc:
Hoa có tàn hoa ủ mấy thu
Thương ôi! Mây khói mịt mù
Bừng con mắt biết tiêu du cảnh nào…
Vốn không có cảm tình với những người như cặp vợ chồng nọ, Nguyễn Công Hoan liền ứng tác bài ca trù sau đây:
Lo gì lo lắm
Vắt tay lên trán để mà lo
Lo đủ điều, lo nhỏ lại lo to
Lo đến hết thở dài rồi than vắn
Lo nước biển Đông ngày dãi nắng
Lo vườn Con Cóc, Khuyển làm thơ
Lo đến mặt méo xệch, chân cẳng quắp co
Lo đến cả con bò răng vẫn trắng
Thế mới biết cái lo là lắng đắng
Khách đa sầu gánh nặng những điều lo
Ai ơi lo lỏ lò lo
Đọc xong bài ca trù, Nguyễn Công Hoan nói:
- Làm theo kiểu thằng cha ấy thì mình có thể “xùy” ra hàng tràng. Nhưng mình không thèm làm. Mình sẽ viết văn xuôi. Để cho vợ nó mất làm bộ…
Vũ Ngọc Phan nắm chặt tay, Nguyễn Công Hoan cười ngất.