Xuân lạc thổ
nhánh đào phai thắm sắc
trời Côn Sơn
thông biếc lộc xanh cành
Ta lên núi
tìm câu thơ
Người xưa để lại
nghe thông reo
như tiếng vọng trở về.
mây nhàn tản
rong chơi đầu núi
nhớ hạc vàng
từ thuở ấy bay đi
sáu, bẩy trăm năm
không một lần giở lại
nỗi thương đời
Người gửi lại mai sau.
xuân
rạo rực sơn khê
lộc non bật chồi
như tằm ăn rỗi
nhả tơ vàng dệt lên sắc xuân.
Côn Sơn
hùng vĩ non cao
thông xanh ngàn tuổi
câu thơ xưa chắt ra từ máu
bóng vĩ nhân
ngồi bất động...
thế trận bàn cờ
không quân.