Chiều phai dần như ánh mắt xa
Đêm về trăng lẫn với cỏ hoa,
Thu chợt đến như người vừa khóc
Sương hay là ánh mắt đỏ hoe?
Nắng chát trong trái bàng chín muộn
Ổi còn ương đã bị ngâu vầy,
Hoa rất vội, hương thì đủng đỉnh
Mưa bàng hoàng như kẻ trắng tay.
Trách gì màu lá chẳng vàng hơn
Không nhớ nổi từng xanh một thuở ,
Cây bỗng nấc òa lên rạn vỡ
Phía xa vời có mải miết thu?
Chẳng thể nào vàng lại lá xưa
Thu cứ đến, mưa ngâu nhức nhối,
Người gần thế mà sao chậm thế
Bão đồng trinh nâng quả lỡ mùa!