Người đàn bà năm mươi hai tuổi
Một ngày kia ngồi đong đếm đời mình
Nào được - mất, thiệt - hơn, nào họa - phúc
Thấy rối bời muôn nẻo kiếp phù sinh...
Người đàn bà năm mươi hai tuổi
Ngẩn ngơ nhìn những kỷ vật xưa
Thấy quá vãng ảo mờ xa xôi quá
Thấy tuổi xanh qua lớp lớp sương mờ
Người đàn bà năm mươi hai tuổi
Thẫn thờ nhìn chiếc lá lặng thầm rơi
Chợt ước về mùa hoa năm nao ấy
Tình yêu đầu e ấp tuổi hai mươi
Người đàn bà năm mươi hai tuổi
Ngắm đời mình đuôi mắt xếp chân chim
Đong đời mình bao nhiêu đắng chát
Thương đời mình vết xước mãi trong tim
Người đàn bà ngỡ mình đã cũ
Như hoa xoan cả gió rụng tơi bời
Ngước nhìn lên: một trời hoa gạo đỏ
Bỗng nghe lòng phơi phới lại, người ơi.