Người đàn bà bên chiếc gương mùa thu
âu yếm vết chân chim
chiều tình tự
Người đàn bà lặng ngắm bờ môi
đâu nét son thời con gái
má hồng kia đã phai nhạt màu hoa
Đi qua chừng ấy thanh xuân
có thể nào vẹn nguyên sau tháng năm bồi lở
mắt thơ ngây giờ ánh nhìn sâu lắng
trong trẻo xưa hóa những nồng nàn
Và cuộc đời đã vơi nửa thời gian
em bất chợt giật mình quay nhìn lại
giọt nắng mơ phai rơi xuống lưng đồi
Hoàng hôn dần trôi
em chờ ai hôn lên vết chân chim nơi khoé mắt
đợi cơn gió chạm sóng hồ dìu dặt dịu dàng đổ bóng vào thu.