Biển thức gọi em
bằng hạt mặn vầng sóng
sải cánh hải âu lấp lánh ánh chiều
bọt nước li ti phiến môi bông muống tím
phập phồng ngực đá
Em tưởng mình đã quên
qua cay xót những vết thương
mùa động biển...
Ai vừa mở bình minh hong mưa
tiếng thầm vọng rất xa
bảy dải màu bắc nhịp kí ức
Anh trở về sau chuyến khơi trập trùng bão táp
khoác chiếc áo bết lạnh
vòm ngực còn thỏi nến ấm
đợi bàn tay em
Đợi bàn tay em khơi ngọn lửa năm xưa
từng giọt ăn năn
từng sợi bao dung
âm ỉ năng lượng khởi sinh từ tiền kiếp
Hãy gối vào em mỏi mệt
hãy ngủ êm triền cát
để hàng dương cất lên khúc điệu ngày yêu
Trưa nay
biển thả lỏng mọi tế bào.