Lại một mình cà phê đắng chiều đông,
Ta ngồi với nỗi buồn không có tuổi,
Cứ khuấy mãi những tin yêu trôi nổi,
Cạn lòng rồi mà đã lắng lại đâu!
Ơi, vị thơm đắng đót màu nâu,
Sao lại cứ phải là đắng đót,
Ta mải miết đi tìm cái ngọt,
Vẫn chỉ là cái ngọt đầu môi!
Ta đợi chờ trong gặm nhấm chơi vơi
Đợi chờ gì chính ta không biết nữa,
Cà phê đắng như một lời nức nở,
Trái tim trở mình qua giá rét mùa đông!