Văn xuôi
Gió đông rưng rức
28/03/2022 12:00:00

Pàn xây ngôi miếu ấy ở trong khu vườn sát nhà. Miếu được xây ba tầng, cao đến chạc ba của cây kéo già bên cạnh, rộng bằng hai sải tay dang hết cỡ của Pàn. Cửa miếu ngoảnh mặt ra con suối Muội, lưng thì dựa vào núi Pù Hoa. Ngày miếu xây xong, Pàn chắp tay sau lưng ngắm đi ngắm lại ưng ý lắm.

 
 

Minh họa: Lê Huy Quang

Cả Noong Lay xáo xác bàn tán. Người thì bảo Pàn điên rồi, ai lại đi xây nhà cho rắn bao giờ. Có người thì thủng thẳng phán, chắc Pàn có âm mưu gì đây, nhìn cái mặt thằng Pàn thế kia, tóc thì có rãnh nước chảy phía sau gáy khôn hết phần thiên hạ, điên gì nó. Pàn biết hết, nghe hết những lời nhưng nhức ấy nhưng Pàn chỉ lắc đầu im lặng. Vợ Pàn thì cúi đầu bước vội, kéo chiếc khăn trên đầu xuống thấp hơn để bịt chặt hai tai. Nhưng ông rắn thì phản ứng ra mặt. Một hôm ông đang nằm phơi mình trước cửa miếu, có người đến nhòm rồi nói trêu: “Sao chỉ có một con nhỉ, rắn thì phải có đôi chứ, chắc ông rắn này góa vợ,” thì ông ngóc cái đầu lên, mang bành rộng ra bằng bàn tay thổi phì phì rồi chui tọt vào trong miếu, ở lì trong đó mấy ngày. Sợ có chuyện gì, sốt ruột, Sóng phải năn nỉ mãi ông rắn mới chịu ra, mắt nhìn đờ đẫn…

*

* *

Sóng nói với Pàn hãy cứ thế này mấy mùa trăng nữa. Mỗi lần như thế Pàn lại cúi đầu im lặng, Sóng cũng im lặng, những giọt nước mắt cứ lặng lẽ tràn ra khỏi bờ mi.

Những mùa trăng dài lê thê qua đi, đêm nay lại một mùa trăng mới. Pàn đưa Sóng ra chỗ bìa rừng dưới chân núi Pù Hoa. Nơi này yên tĩnh không một tiếng động, Pàn nghe được cả tiếng tim đang đập trong lồng ngực của Sóng. Từ đỉnh núi phía xa, trăng từ từ trườn lên, gió cũng bắt đầu ngả ngớn. Những cây lau xung quanh thì thào, hoa lau phơ phất trắng chụm đầu vào nhau tình tự. Một cảm giác lo âu bỗng trào dâng trong lòng Pàn. Không kìm lòng được, Pàn quay sang ấp hai bàn tay vào má Sóng, nhìn thẳng vào đôi mắt nhuốm màu trăng, giọng run run thoảng nhẹ.

- Sóng à, tuổi xuân của người con gái như cái lá trên cây, đầu mùa trăng còn tươi mơn mởn, cuối mùa trăng lá đã đổi màu, không bao lâu lá sẽ hết xanh, úa vàng rồi rời cành rơi xuống. Sóng đồng ý về làm vợ anh đi, đừng làm khổ nhau như vậy nữa, anh buồn lắm!

Im lặng, chỉ có tiếng thở càng lúc càng nhanh. Trăng run lên, vỡ tan tành trong mắt Sóng. Các thớ thịt của Pàn căng lên nhưng Pàn vẫn cảm nhận được cái gật đầu rất khẽ của Sóng trên ngực mình. Pàn dịu dàng vòng tay ôm Sóng vào lòng, ngực áo Pàn bắt đầu ấm nóng rồi ẩm ướt. Pàn để mặc cho Sóng khóc, nước mắt Pàn cũng đang túa ra mặn chát.

Sóng rẽ những cành cây còn đọng sương đêm, giẫm chân lên lớp lá hãy còn ướt sũng nước. Mộ của Hặc bị vùi dưới những lớp lá. Mùi lá cây mục bốc lên ngai ngái. Sóng gục đầu xuống lớp lá ấy, vai rung lên bần bật. Ngày mai Sóng không còn là vợ của Hặc nữa. Ngày mai Sóng phải đi lấy chồng. Sóng sẽ là vợ của Pàn, dù không muốn nhưng Sóng phải làm vậy. Đàn bà con gái không có chồng như cái cây chênh vênh trên vách đá, cha mẹ già thì cha mẹ đi theo tiên tổ, khi ấy còn lại một mình bơ vơ, Sóng biết nương tựa vào ai. Cây chao phạ rung lên phần phật một hồi rồi rũ xuống.

Bản của Sóng có vài chục nóc nhà nằm rải rác dưới chân núi Pù Hoa cây cối bốn mùa um tùm rậm rạp. Nhà Sóng là ngôi nhà sàn nhỏ nằm cạnh vườn cây ăn quả, thân cây đã mốc vì qua nhiều mùa mưa nắng. Căn nhà này Pàn mới dựng để đón Sóng về.

Sóng về làm vợ Pàn khi cơn gió đông cuối cùng đã ngúng nguẩy trở về ngủ trong khe núi, để lại tiếng thở dài lạnh lẽo tê tái lòng người. Những hạt mưa lất phất dệt thành một tấm màn trắng khổng lồ nhẹ nhàng phủ lên bản Noong Lay. Mùa xuân về rồi, những nụ đào trên cành đã lấp ló màu hồng phơn phớt, cả Noong Lay háo hức chuẩn bị đón tết. Ở bãi cỏ giữa bản, người ta đã chôn mấy cây tre cao chót vót, chuẩn bị cho trò chơi ném còn. Các bà các cô bắt đầu khâu những quả còn tua rua đủ sắc màu sặc sỡ. Trên các dây phơi ngoài chan quản, những chiếc khăn piêu bay phơ phất, màu khăn vẽ vào trời chiều những uốn lượn cầu vồng. Sóng cũng đem váy áo ra phơi. Đã mấy tết rồi Sóng như con dúi cứ ru rú trong nhà. Càng ngày tết Sóng càng nhớ thương Hặc càng không muốn đi chơi, nước mắt Sóng lúc nào cũng lấp ló trong bờ mi, mặc kệ tiếng cồng tiếng chiêng gọi mời rộn rã vang rừng núi. Nhưng năm nay, Sóng đã là vợ Pàn, Sóng phải biết cất cái buồn đi, phải mặc vào người váy áo mới, phải quấn vào hông chiếc xà tích bạc Pàn vừa mua tặng, cùng nắm tay chồng đi uống rượu, chúc tết khắp bản mường.

Chiều ba mươi tết, Pàn mổ hai con gà trống non tơ đẹp nhất chuồng. Một con Pàn cúng ma nhà, một con Pàn mời thầy cúng đến gọi hồn cho Pàn và Sóng. Nhìn sợi chỉ đen trên tay mình rồi nhìn sang tay vợ, Pàn thấy trong lòng đã bớt lo âu. Như đọc được nỗi lòng của Pàn, thầy cúng liếc qua Sóng rồi nhìn sang Pàn nói rin rít như gió lùa khe liếp:

- Đêm nay là đêm cuối năm, là lúc ma thức dậy, cẩn thận vẫn hơn.

Đêm đó, bếp lửa nhà Pàn đỏ rừng rực suốt đêm. Pàn luôn để mắt nhìn theo vợ không cho Sóng đi đâu dù chỉ là bước ra ngoài cửa. Ngoài đường tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng gầm gừ ư ử như có kẻ lạ mặt xuất hiện. Cả Noong Lay không ngủ. Nhà nào cũng thức đợi gà rừng gáy sáng để ra mó lấy nước lộc, cầu mong một năm mới tốt lành.


Minh họa: Lê Huy Quang

Nhà Sóng ở cuối bản nên ngày đầu tiên cả bản ăn tết ở nhà Sóng. Ở Noong Lay bao đời nay là vậy, tết đến cả bản ăn tết chung nhau. Ăn từ nhà cuối bản trước, lần lượt đến các nhà tiếp theo, bao giờ đến nhà đầu bản thì khi đó mới hết tết. Vì thế tết ở Noong Lay có khi kéo dài gần hết tháng giêng, từ lúc hoa đào chớm nở đến lúc xác hoa đã rụng hồng cả gốc.

Những chum rượu cần được khiêng ra giữa nhà, vỏ chum đen bóng loang loáng như cánh gián. Những can rượu ngô được bê đến, màu hanh vàng đùng đục sóng sánh như được pha thêm mật ong. Xôi ngũ sắc gói trong lá dong tươi đủ bốn màu trắng, vàng, xanh, tím còn bốc khói nghi ngút. Mùi ngậy ngậy của cá nướng, mùi men chua của lạp xường, mùi nồng nàn của mắc khén trong món thịt hun khói cứ quấn quýt lấy nhau, lởn vởn bay khắp nhà làm ai cũng thấy trong lòng chộn rộn. Sóng đã chếnh choáng say, nhìn mặt ai cũng rung rinh vậy mà những bát rượu chúc tết vẫn tiếp tục kề vào miệng. Uống đi Sóng, uống cho trôi hết cái cũ, uống cho cái vui cái mới kéo nhau về. Sóng là chủ nhà, Sóng không thể từ chối tấm lòng yêu quý của mọi người. Sóng nhìn Pàn, Pàn gật đầu vậy là Sóng uống tiếp. Ngày tết mà, lại là cái tết đầu tiên Sóng và Pàn chung nhà, Sóng say cùng với mọi người một chút cho vui. Tối muộn vòng xòe mới tàn, mọi người ngật ngưỡng dìu nhau ra về. Pàn bế vợ vào buồng. Sóng mềm rũ trong tay Pàn. Má Sóng hây hây đỏ, thân thể nóng ran như có lửa đang cháy bên trong. Pàn đang ngẩn người ngắm vợ thì bỗng hai tay Sóng quấn chặt cổ Pàn vít xuống. Pàn bất ngờ trong thoáng chốc rồi gục đầu ngây ngất trên thân thể Sóng. Từ ngày về làm vợ Pàn, Sóng cứ như con suối Muội lững lờ chảy ngày cạn nước, nhưng đêm nay nó ầm ào dữ dội như lúc lũ tràn về. Pàn thỏa sức ngỡ ngàng tan chảy trong vòng tay của Sóng…

Sóng không thể cưỡng lại, không thể thoát ra cơn hoan lạc ấy. Trong cơn buồn ngủ, Sóng lơ mơ cảm thấy nửa người phía dưới cơ thể mình được cọ xát, được vuốt ve mơn trớn. Nó làm cho mọi giác quan trong người Sóng thức dậy, đòi được thỏa mãn, được no đủ, được say sưa. Sóng oằn người vùng vẫy trong sự bay bổng đê mê ấy. Rồi không thể kìm lại được nữa, tất cả vỡ òa ra, rung giật, Sóng chới với, bồng bềnh, xõa xượi, tiếng rên khe khẽ bật ra. Pàn thức giấc vì tiếng rên ấy nhưng lại chìm ngay vào cơn buồn ngủ dù cố chống cự lại. Trong men say của rượu, cảm giác mệt nhoài sau cuộc yêu thương vợ chồng, Pàn vẫn nghe được tiếng thở dồn dập đứt quãng cùng tiếng rên âm ỉ của Sóng. Trên núi Pù Hoa, vừa lúc tiếng gà rừng đã gáy canh ba.

*

* *

Dạo này buổi sáng, Sóng cứ nằm uể oải trên giường không muốn dậy, người đau nhừ như bị ai vầy vò, cấu véo, rần dập. Kể từ ngày tết đến giờ, đêm nào cũng thế, khi cánh cửa liếp được khép lại là Pàn và Sóng lại quấn vào nhau như dây comaket trong rừng vào mùa thay lá. Khi cơn khát tình chồng vợ đã được đủ đầy, Sóng gối đầu lên tay chồng chìm ngay vào giấc ngủ mê mệt. Nhưng cứ vào độ gà trên rừng gáy báo canh ba, Sóng lại bị đánh thức dậy, cảm giác đê mê vẫn còn, tiếng thở hổn hển đỡ gấp gáp hơn nhưng phía dưới cơ thể vẫn giật giật. Váy áo Sóng không mặc vậy mà mồ hôi cứ túa ra nhơm nhớp. Cạnh Sóng, Pàn vẫn ngủ say...

Sau những lần như thế, Sóng không thể ngủ lại. Cái cảm giác hưng phấn cuống cuồng cứ ám ảnh Sóng mà trong những cuộc yêu với Pàn, Sóng không thấy có, dù Pàn đã yêu Sóng cuồng nhiệt như gió ngày bão và dữ dội như nước lũ ập về. Sóng thấy có lỗi với Pàn quá, may mà Pàn ngủ say nên không biết Sóng mơ như thế, nếu biết chắc là Pàn sẽ giận Sóng lắm.

Nhưng lần nào Sóng mơ Pàn cũng biết. Pàn tỉnh dậy vì những tiếng rên cuống quýt của vợ. Nó như những nhát dao co kéo cứa vào tim Pàn đau nhoi nhói. Khi ấy nước mắt ứa ra ứ đầy cổ họng làm Pàn nghẹt thở. Bên cạnh Sóng, Pàn cố gắng nuốt cục nghẹn xuống bụng, thở thật nhẹ, nằm thật im, mặc cho Sóng hưởng thụ sự sung sướng mà không có Pàn. Sóng đã thủ thỉ vào tai Pàn là từ nay Sóng chỉ có một mình Pàn thôi vậy mà đêm đêm Sóng vẫn ôm ấp Hặc trong mơ. Sóng biết nói mà không biết giữ lời, để nó trôi đi như chiếc lá vàng giữa dòng nước suối. Rồi Pàn lại day dứt khi đã trách cứ Sóng. Hay là tại men rượu nên cái đầu của mình không được sáng, cứ tự nghĩ những điều u tối. Pàn bực tức vò nát tóc trên đầu mà vẫn nửa tin nửa lại không tin.

Hôm đó, lấy cớ đau đầu nên Pàn xin phép mọi người không uống rượu.

“Thằng Pàn chê rượu cay, thích uống rượu ngọt”. “Nhìn vợ nó kìa, nó mệt như con gấu bị hút hết mật là đúng rồi”. Pàn chỉ cười ngượng nghịu. Sóng ngượng ngùng hai má đỏ lựng như quả roi chín. Sóng cúi mặt lắc đầu. Sóng không thể nói rằng vì Sóng uống rượu say nên đêm về Sóng hay mơ những giấc mơ có lỗi với Pàn. Nhìn Pàn phờ phạc như người bị mất vía, Sóng thương chồng nẫu hết ruột gan.

Đêm ấy, đợi khi tiếng thở của Sóng đã đều đều, Pàn nhè nhẹ rút tay ra khỏi đầu vợ rồi nhích người nằm lùi ra xa một chút. Pàn không ngủ. Hôm nay không uống rượu nên Pàn làm chủ được hai con mắt của mình. Pàn nằm im, mắt mở trừng trừng nhìn vào bóng tối. Tiếng gió run rẩy vờn nhau trên mái tranh. Tiếng con chuột nhắt lít nhít với nhau dưới gầm sàn. Tai Pàn vểnh lên hứng gọn những âm thanh đó, rõ ràng, rành rọt.

Tiếng cú rúc lên một hồi hốt hoảng rồi im bặt. Tiếng lá cây chạm nhau thật khẽ, thoảng qua nhanh hơn gió. Cạnh Pàn, Sóng đang thở đều, tiếng thở của người đang trong giấc ngủ say. Pàn gồng mình chờ đợi. Bỗng tiếng thở của Sóng bắt đầu nhanh hơn, mạnh hơn rồi một lát sau dồn dập như người leo dốc. Pàn cố ghìm mình lại không nhúc nhích. Trong đêm tối, Pàn cảm nhận được thân thể Sóng đang cong lên, quằn quại. Đúng lúc Pàn sắp không chịu đựng nổi thì Sóng rên lên mãn nguyện. Tay Pàn vung lên, chiếc đèn pin trong tay Pàn vụt sáng. Bên cạnh Pàn, Sóng cũng choàng dậy. Thấy Pàn đang nhìn mình đăm đăm, Sóng ngượng ngùng kéo tấm chăn, che cơ thể trần truồng nhơm nhớp mồ hôi. Ngoài vườn tiếng cú lại rúc lên một hồi hoảng hốt. Tiếng gà rừng gióng lên báo hiệu đêm đã về đến canh ba.

Sáng hôm ấy, Pàn lấy một sợi dây buộc chặt cánh cửa sổ buồng ngủ. Đêm qua, khi ánh đèn pin kịp chiếu sáng thân thể của Sóng, Pàn thoáng thấy có vệt gì vút qua chỗ cửa sổ đang hé mở. Pàn không rõ đó là vật gì hay đó chỉ là tiếng gió lùa qua. Dù vậy Pàn vẫn muốn bịt chặt nó lại, không muốn mở cái ô cửa này.

Từ đêm ấy, Sóng không còn mơ những giấc mơ có lỗi với Pàn nữa. Sóng không biết nói thế nào cho Pàn hiểu bây giờ. Sóng không muốn cái giấc mơ ấy xảy ra, không muốn trong giấc mơ ấy chỉ có mỗi mình Sóng mà không có Pàn. Nhưng Pàn không hỏi, không nhắc dù chỉ một lời. Pàn làm như Sóng đang phản bội Pàn, nằm bên chồng mà dám thì thụt làm cái việc kinh hoàng đó. Sóng chỉ biết khóc, đêm đến nằm quay mặt về phía có tấm lưng bất động của Pàn. Pàn bây giờ không phải là người yêu thương vợ của ngày nào. Suốt ngày Pàn im thin thít, hùng hục làm việc không ngơi tay. Đêm về Pàn lạnh lùng quấn chặt chăn, quay mặt vào vách như không hề có Sóng bên cạnh, như không biết quầng mắt Sóng đã thâm lại như màu quả mận chín trên nương.

Sóng dậy khi đêm còn dùng dằng chưa chịu bay về trời. Sóng trùm chiếc khăn piêu kín mặt. Sóng đi ra mó lấy nước. Chỉ có cõng nước leo dốc thì cái buồn mới chịu rời vì khi ấy Sóng chỉ lo để thở mà không còn phải nghĩ đến nó. Cả cái nóng rừng rực trong lòng Sóng khi ấy cũng sẽ được thoát ra ngoài theo những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Sóng mở cửa, hơi lạnh của đêm bủa vây lấy Sóng. Chân Sóng đang giơ lên định bước ra khỏi bậc cửa thì bỗng chững lại. Trong ánh sáng nhập nhoạng của đêm với ngày, một vật đen sì nằm ngay trước cửa. Sóng chạy vào lay gọi Pàn, giọng hốt hoảng. Pàn tung chăn ngồi bật dậy.

Ngay cạnh chỗ cửa ra vào là một con rẳn hổ mang đang nằm khoanh tròn như một cái nong màu đen. Đứng từ xa Pàn soi đèn pin vào nó, nó vẫn nằm im không nhúc nhích. Hay nó đã chết. Pàn rón rén đứng sau cánh cửa liếp mở he hé, cầm cái que trên tay chọc vào con rắn. Con rắn mệt mỏi ngóc đầu lên lắc đi lắc lại mấy vòng rồi lại chúi đầu xuống ngủ tiếp. Ngoài trời mưa lất phất lạnh cóng, Pàn nghĩ con rắn chắc bị rét nên mới nằm im như vậy. Pàn lấy một miếng vải dày vứt lên người nó. Con rắn vẫn nằm im, hình như nó không còn đủ sức để ngóc đầu lên lần nữa.

Quá trưa, vợ chồng Pàn vẫn không đi ra ngoài được vì con rắn vẫn nằm ngay trước cửa. Những người trong bản đi qua gọi vào nhà ơi ới, Pàn và vợ trả lời vọng qua cửa sổ. Sóng định nói với mọi người việc con rắn, nhờ mọi người giúp nhưng Pàn không cho. Con rắn đang ngái ngủ như vậy, chỉ cần một nhát đập là con rắn giãy đành đạch, việc đó Pàn làm được không cần ai giúp. Vả lại nhỡ gặp phải người thích nhậu thịt rắn, thì con rắn không thể thoát được việc lột da băm chả. Không hiểu sao trong lòng mình, Pàn không muốn con rắn kia bị hại.

Pàn lấy một chiếc lưới bắt cá trên vách xuống, hé cửa liếp khéo léo chụp lên con rắn. Phút chốc con rắn đã nằm gọn trong chiếc lưới. Nó giãy giụa khó chịu một lát rồi lại nằm yên. Cái đầu có hình chữ thập màu vàng ngóc lên, hai con mắt nhìn chằm chặp Sóng đang đứng gần. Sóng hoảng sợ vội lùi ra xa. Pàn giục vợ xúc một bát gạo, một bát muối, mấy quả trứng gà, một nắm hương rồi cùng vợ đưa con rắn đi vào cánh rừng rậm xa nhà. Con rắn nặng gần bằng hai quả bí ngô, trên đường đi nó buồn bã rúc đầu vào thân nằm im không nhúc nhích.

Hôm ấy, vợ chồng Pàn đóng cửa từ lúc ngày chưa về đêm chưa đến. Sóng sợ hãi giật mình mỗi khi có tiếng động. Pàn bảo vợ đừng sợ vì khi làm lễ cúng Pàn đã khấn xin thần rừng đón đứa con đi lạc của người về rồi. Pàn cũng đã xin với con rắn đừng về nhà Pàn dọa vợ chồng Pàn nữa. Với lại rừng xa nhà như thế lại bị Pàn lấy vải phủ kín, con rắn sẽ không biết đường mà quay trở lại. Sóng thấy nao nao trong lòng khi Pàn bảo sẽ thức canh chừng cho Sóng ngủ. Đêm đó Pàn ngồi sưởi bên bếp đợi ngày quay lại. Pàn ngồi bó gối nghĩ đến ánh mắt giận dỗi của con rắn nhìn vợ chồng Pàn trước khi lách mình trườn đi. Pàn thấy day dứt như mình vừa làm xong một việc xấu. Hình như vợ chồng lão cú già trên cây kéo dạo này cũng không ngủ được lại rúc lên từng hồi, lũ gà dưới gầm sàn cũng vậy, cứ nháo nhác như đang có điều gì rất sợ sệt.

Ngày mai là ngày tết cuối cùng ở Noong Lay. Trời mới lờ mờ sáng, Sóng đã dậy vo gạo chuẩn bị làm món bánh chưng đen dâng lên ma nhà, tiễn tổ tiên về âm giới. Pàn đang loay hoay giắt con dao vào vách bỗng giật mình vì tiếng Sóng hét thất thanh. Trước mặt Pàn lại là con rắn đen sì nằm khoanh tròn đúng chỗ hôm qua. Theo phản xạ Pàn giơ con dao lên nhưng Pàn lại từ từ hạ xuống khi thấy con rắn ngóc đầu.

Trên cái đầu đen bóng nhẫy của con rắn nổi bật một hình chữ thập màu vàng. Hôm nay con rắn có vẻ hung hăng hơn, nó dựng đầu lên, mắt nhìn Pàn giận dữ. Phía dưới cái mang đang bành ra là một vết loang màu trắng nhạt chạy vòng quanh cổ. Vì da con rắn đen sì nên vết loang ấy nổi lên giống như con rắn đang đeo một cái vòng vào cổ. Pàn và Sóng nhìn nhau mặt tái mét, cả hai người cùng lúc đều nghĩ đến Hặc.

… Hặc được người đi rừng đưa về nhà khi cơ thể đã cứng đơ như khúc gỗ. Trên cổ Hặc có một vết lằn sâu chạy vòng quanh tím đen lại vì bị ứ máu. Đó là vết lằn của cái dây mà bọn người xấu thắt vào cổ Hặc rồi treo Hặc lên cây đa cho đến chết. Cả khuôn mặt Hặc, cả thân thể Hặc cũng tím đen lại như quả cà tím trên nương. Người ở Noong Lay ai cũng rú lên đau đớn, ám ảnh cái vết lằn kinh hoàng ấy. Riêng Sóng mỗi khi nhắm mắt ngủ là cái vết lằn trên cổ Hặc lại như con rắn múa lượn. Vậy nên dù Pàn đã yêu thương Sóng mấy mùa rẫy mà Sóng vẫn không quên được nó để nhận lời về làm vợ Pàn…

Khi Pàn và Sóng đang đứng ngây người ra nhìn chăm chăm vào con rắn thì bỗng con rắn hạ đầu xuống, nhanh như chớp nó lao vút vào trong nhà. Pàn và Sóng chưa kịp có phản ứng gì thì con rắn đã oằn người leo lên chỗ nằm của vợ chồng Pàn, thành thạo như nó đã quen thuộc. Lưỡi nó thè ra thụt vào liên hồi như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Một lát sau nó thôi không lùng sục nữa, nằm khoanh tròn lại vào đúng chỗ Sóng vẫn nằm ngủ mỗi đêm. Đầu nó lại chui vào dưới thân, hiền lành như đang ngủ. Sóng sợ không kêu được câu nào, mồ hôi túa ra thành giọt trên mặt nhưng người lại run lên bần bật. Pàn vội đỡ lấy Sóng đang khuỵu dần xuống sàn nhà. Kể từ cái đêm ấy đến tận bây giờ Pàn mới chạm lại vào người vợ.

Chiều muộn, con rắn vẫn không chịu rời đi. Sóng lấy một cái đệm lau vừa nhồi xong hôm trước đem ra hiên phía trước nhà. Pàn đốt ba que hương cắm lên sàn nhà cạnh đấy xong vào trong nhà đánh thức con rắn dậy. Con rắn không ngủ, nó chỉ nằm như đang ngủ nên khi Pàn đến gần nó ngóc đầu dậy nhìn Pàn. Pàn chắp tay khấn vái, miệng lẩm bẩm xin ngài rắn tha lỗi nếu vợ chồng Pàn có lỗi và mời ngài rắn về chỗ cái đệm mới vừa được Sóng trải ra để ngài nghỉ ngơi. Ngài rắn thở phì phì rồi lại khoanh tròn như cũ không thèm để ý đến Pàn. Sóng đang ở góc nhà liền đi đến gần chỗ ngài rắn chắp tay trước ngực. Sóng lẩm nhẩm nói những gì Pàn không nghe rõ mà chỉ sau vài phút ngài rắn đã cựa mình rồi nhằm phía cửa lao ra. Ngài uể oải trườn lên tấm đệm còn thơm mùi hoa lau rồi thò thụt cái lưỡi trước khi khoanh tròn trên đệm. Trong lúc ngài bò, Pàn đã kịp nhìn thấy phía dưới bụng ngài chỗ gần đoạn đuôi hai cái mấu của ngài bị lòi ra. Bằng kinh nghiệm của mình, Pàn chắc chắn ngài rắn này là giống đực.

Trời âm ỉ gửi lạnh vào những hạt mưa phùn phơ phất. Pàn bảo Sóng đem tấm chăn thổ cẩm còn thơm mùi chàm phủ lên người ông rắn cho đỡ lạnh. Pàn vẫn ngồi canh lửa, suốt đêm bếp cháy rừng rực. Sóng không dám nằm, ngồi nhìn bóng Pàn nhảy nhót trên vách. Cửa liếp đã đóng kín rồi mà Sóng cứ ngỡ như có ánh mắt của ai đang dòm vào nhà.

Cả đêm Pàn nghĩ đến nóng ran cả đầu. Đã mấy lần Pàn định gọi Sóng nói cho Sóng biết trong lòng Pàn đang nghĩ gì nhưng rồi lại lắc đầu không thể nói. Pàn có cảm giác giữa ông rắn và Hặc có điều gì đó mà Pàn không thể buông lời nói toẹt ra. Pàn chỉ lờ mờ đoán thế, nghĩ thế. Nếu đó chỉ là con rắn hổ mang chúa đã thành tinh thì nó tự đến khắc có ngày nó phải tự đi. Nhưng nếu ông rắn đúng là Hặc thì Pàn phải làm sao bây giờ. Pàn không thể đuổi Hặc đi khi Hặc không muốn rời xa Sóng. Pàn cũng không thể làm hại Hặc. Pàn nhìn trộm Sóng mấy lần mà vẫn không đọc được điều gì trong lòng vợ. Pàn cũng không dám hỏi vì nếu Pàn có hỏi thì Sóng cũng không bao giờ dám nói điều đang nghĩ. Nhưng Pàn biết chắc một điều, Sóng sẽ như thế nào nếu Pàn làm hại ông rắn.

Trời vừa hửng sáng, Pàn đã đi xuống gầm sàn bắt con gà trống choai vừa tập gáy téc te để làm thịt. Sóng bắc chõ lên bếp để đồ xôi, đợi khi sương trên cành rơi hết sẽ làm lễ động thổ xây nhà cho ông rắn. Sóng cứ lẳng lặng làm theo lời chồng bảo mà không hỏi câu nào, thi thoảng Pàn thấy Sóng đưa tay lên quệt ngang mắt.

Ba ngày sau, nhà mới của ông rắn đã xây xong. Pàn mời lão thầy cúng đến làm lễ nhập trạch cho ông rắn.

Khi lão thầy cúng vừa đọc dứt lời bài cúng dài dằng dặc, ông rắn lững thững trườn vào nhà như đã biết trước ông sẽ là chủ nhân của ngôi nhà này. Lão thầy cúng há mốm trợn mắt. Trong đời làm thầy cúng của lão, lão đã từng gặp đủ các loại ma, nhưng chưa bao giờ lão gặp một con rắn lạ lùng và ngang nhiên đến thế. Nó ngang nhiên đến mức trườn qua trước mặt con người mà không một thoáng do dự.

Đêm đó chừng như yên tâm vì công việc đã xong, Pàn ngủ mê mệt. Khi tiếng gà rừng lanh lảnh chót vót gọi canh ba vọng từ trên núi xuống thì Pàn giật mình tỉnh giấc. Pàn vội quàng tay ôm chặt vợ như sợ Sóng sắp biến đi. Không có tiếng rúc ồm ồm của vợ chồng lão cú như mọi đêm. Chập choạng tối, Pàn thấy hai vợ chồng nhà lão cú dìu nhau bay về phía rừng. Đêm yên ắng quá, không gian như đang rơi vào khoảng trống hun hút thì bỗng vang lên những âm thanh bì bõm, róc rách từ phía con suối Muội vọng đến. Pàn căng tai lên nghe, là tiếng của một vật gì đó đang quẫy tung đập phành phạch vào mặt nước. Tiếng nước lúc thì bồm bộp vỗ vào nhau, lúc lại bị xé rách ra oàm oạp nghe như tiếng khóc. Những âm thanh đó lúc thì vang lên dồn đập dữ dội, lúc thì ngưng lại vài giây như ngừng nghỉ lấy đà. Pàn nhìn vào mặt vợ, Sóng như cảm nhận được nên nhắm nghiền mắt lại, ôm chặt lấy chồng mình…

Ngoài kia trời thật lạ, gió đông cứ rưng rức thổi dù đang là giữa tiết xuân.

Sơn La, những ngày cuối đông 2021
H.L.T

 Nguồn: http://vannghequandoi.com.vn/
Các tin mới hơn
Mắt phù sa(23/09/2022)
Trương và Nguyễn(21/09/2022)
Nàng Sita cù lao(25/08/2022)
Tiếng trăng(11/08/2022)
Tiếng rắn hoang(10/08/2022)
Các tin cũ hơn
Nữ văn sĩ Elizabeth Gilbert và những tác phẩm về giá trị cuộc sống gia đình(25/03/2022)
Giới tuyến(16/03/2022)
Đợi nhau ở phố hoa vàng – Truyện ngắn của Hồ Loan(15/03/2022)
Tinh cọp – Truyện ngắn Phan Đức Nam(10/03/2022)
À ơi bên ấy trời đổ mưa – Truyện ngắn Nguyễn Hương Duyên(04/03/2022)
na
na
na
na
na
na
na
na
na
na