Làng Quan Lộc quê tôi
Sừng sững cây đa Quán Diệc
Bốn mùa xanh biếc
Tỏa mát quanh năm
Trẻ con đánh đáo đánh khăng
Chơi trò bịt mắt
Đánh chuyền đánh chắt
Ồn ã cả một góc quê…
Thế rồi chiến tranh dội về
Lũ giặc ập đến
Đã cùng người sống chết
Quyết giữ quê hương…
Một thế hệ ta kính trọng yêu thương
Sử sách làng còn ghi dấu mãi
Câu chuyện về người con gái(*)
Cùng cây đa thành di tích của làng
Trở lại quê hương lòng không khỏi
ngỡ ngàng
Trước sự đổi thay từng ngày từng tháng
Những gương mặt cứ ngời
lên bừng sáng
Rạng rỡ và lung linh
Chỉ riêng người con gái kiên trinh
Nay đã thành cụ già ngoài trăm tuổi
Cầm bàn tay dăn deo lòng như có lỗi
Tôi lặng người càng thương lắm
ngày xưa!
__________________________
(*) Cụ Trần Thị Hữu, những năm chống Pháp là du kích từng trèo lên cây đa dùng loa kêu gọi dân làng ẩn nấp, còn dân quân du kích thì sẵn sàng chiến đấu.