Đố ai đếm được một đời
Con người khóc gọi “Mẹ ơi” bao lần
Cho dù qua trăm mùa xuân
Thoi thóp thở vẫn thì thầm “Mẹ ơi”!
Mẹ xa mấy chục năm rồi
Con giờ tóc đã rụng vơi nửa phần
Đường đời mòn vẹt bàn chân
Đêm mơ thấp thoáng mẹ gần đâu đây
Mẹ ơi ngày ngắn đêm dài
Năm canh mẹ thức
Ngàn ngày con mong
Những ngày ra ngõ mẹ trông
Những đêm con nhớ vôi nồng trầu cay
Con giờ bấm đốt ngón tay
Ước gì theo mẹ như ngày còn thơ
Dẫu cho chân chậm mắt mờ
Có con dắt mẹ, gió mưa quản gì
Nhân sinh “sống gửi thác về”
Tuổi thơ con, mẹ chở che sớm chiều
Bây giờ ở chốn phiêu diêu
Ai nâng dắt mẹ những chiều heo may
Mẹ ơi xuân đã cạn ngày
Kiếp phù vân đã đong đầy tháng năm
Tơ vương đã hết mùa tằm
Và con tìm mẹ đã đằm thời gian
Sông quê vàng ánh trăng vàng
Mẹ ơi hãy đợi
Con sang cùng thuyền.