Năm mươi năm nửa thế kỷ đất trời
Trầm tích dưới sông ngấn nước
Đếm vòng cây biết tuổi
Nên non xanh sóng biển bạc đầu
Những mũi khoan vào lòng biển sâu
Có linh hồn cha ông chỉ lối
Những đảo xa nghìn nghìn năm đứng đợi
Tuổi xuân mấy đời nối bước người đi
Tiếng vạc kêu đêm như nói điều gì
Hồn thơ đất nước vọng từ xa thẳm
Cờ đỏ sao vàng nhuộm tươi sắc thắm
Đất mước mình muôn thuở Âu Cơ!
Con lớn lên từ những ước mơ
“Bà còng đi chợ...” ngã vào trang sách
Vần thơ quê câu chữ nào cũng thật
Quả thị thương cô Tấm một thời!
Thương những con đường trên biển khơi vơi
Qua mắt giặc đoàn tàu không số
Người thương biển lặng như ngưng thở
Năm mươi năm rồng rẽ nước bay lên.